Bài văn viết số 2 lớp 10. Em hãy kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô.

đề bài văn là: Em hãy kể lại 1 kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô. AI LÀM GIÚP THÌ MÌNH THANKS NHÌU[:D][:))-][:))-][:))-]
styles
styles
Trả lời 15 năm trước
Em vào link này nhé [blue]http://www.vatgia.com/hoidap/4599/49677/bai-viet-van-so-2-lop-10:-nhung-ky-niem-cua-em-ve-thay-co-ban-be-gia-dinh.html[/blue]
nguyen kien truc
nguyen kien truc
Trả lời 15 năm trước
[quote]Từ bài viết của [b]styles[/b] Em vào link này nhé [blue]http://www.vatgia.com/hoidap/4599/49677/bai-viet-van-so-2-lop-10:-nhung-ky-niem-cua-em-ve-thay-co-ban-be-gia-dinh.html[/blue][/quote]
Trả lời 15 năm trước
[;)]Link thì tớ không biết nhưng có thể viết được nhưng mà toàn viết thư tình mà như thế thì chắc cô giáo sẽ cho 0 điểm mất[;;)]
Pham H. Phong
Pham H. Phong
Trả lời 14 năm trước
Trích dẫn:
Từ bài viết của styles
Em vào link này nhé

http://www.vatgia.com/hoidap/4599/49677/bai-viet-van-so-2-lop-10:-nhung-ky-niem-cua-em-ve-thay-co-ban-be-gia-dinh.html


con co 1 bai nua cho ti to dang len cho

Pham H. Phong
Pham H. Phong
Trả lời 14 năm trước

Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, thoắt thu sang, những hàng cây ven đường rùng mình đổi áo mới: Những chiếc là vàng thấm đãm hương vị ngọt ngào se lạnh của mùa thu lác đác bay. Mỗi lần, nhìn chiếc lá lìa cành chu du cùng cơn gió heo may, tôi lại nhớ đến ông nội. Những chuổi kỷ niệm về ông như theo cái sắc vàng giòn tan của mùa thu ùa về trong tâm trí, khiến tôi không khỏi bồi hồi.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Ông tôi là một người mà tôi rất mực yêu mến và kính yêu. Thủa nhỏ, tôi hường hay tưởng tượng ông như một cây đại thụ: Cái dáng ông cao lớn, bàn tay to bè, làn da ngăm đen, sần sùi thô ráp, những nếp nhăn xô lại với nhau thành những kẽ nứt trên khuôn mặt có phần hơi khắc khổ vì gió sương cuộc đời. Ông tôi đặc biệt yêu thích cây, quanh nhà có một khu vườn mênh mông, gần như gom hết đủ thứ cây cỏ trên đời này: Từ cây cảnh đến cây ăn quả. Hồi bé, tôi chỉ thích về quê nội chơi, ăn no nên quả thơm trái ngọt, hay lừa lừ lúc ông không để ý mà vặt trộm bông hóa hiếm hoi của cây hoa cảnh, làm ông tiếc ngẩn ngơ.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Ông có thói quen ra vườn và nghe cây. Ông cứ đứng đó, giữa vườn cây, nhắm mắt, nghe cái âm thành xào xạc, ngửi mùi đất hăng nồng, mùi nhựa cây chan chát. Ông tôi hay bịt mắt tôi giữa vườn caay, ông dạy tôi cách lắng nghe: Tiếng chim hót, tiếng ve, tiếng dế, tiếng là cây xào xạo khua lên những bản nhạc yên bình thôn dã. Không chỉ nghe, tôi còn cảm nhận nhiều hơn nữa từ thiên nhiên: Cái mát lành của gió mơn man, cái ran rát của nắng hè trên da, mùi đất, mùi nồng nồng của những con mưa hè vội vã… Ông tôi gọi cái giây phút tĩnh lặng đứng giữa vườn cây đó là “cảm nhận sự sống”.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Người già thường luôn có linh cảm về những giây phút cuối cùng của đời người. Một chiều, ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ những chiếc alf vàng bay bay, nói “Đó là ông.” Ông chỉ những chiếc lá xanh non mỡ mang vẫn con trên cây “Đó là cháu”. Tôi hỏi tại sao. “Bởi một chiếc là bao giờ cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Muốn co lá xanh, lá vàng phải rụng. Lá xanh góp cái tươi non cho đời, rồi lại trở thành lá vàng. Con người cũng thế, hãy sống hết mình khi cháu hãy còn xanh, cháu nhé!” Thưở ấy tôi còn bé quá, chưa hiểu triết lỹ gì sâu xa, chỉ thấy đôi mắt ông buồn buồn, cảnh vật dường như cũng ảo não theo. Những chiếc lá không còn cháy lên sắc vàng mật ngọt, chỉ còn một màu héo úa lặng lẽ bay.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi rời xa ông, thoe bố mẹ ra thành phố. Chuyện học hành, thi cử cuốn tôi đi, khiến cho những phút “cảm nhận sự sống” kia dường như xa lắm. Mọi thứ sang trọng, tiện nghi của cuộc sống thay thế cho cái dân dã, yên bình của thôn quê. Tôi quên ông như quên đi vườn cây, quên đi lá vàng…. Chiều chiều, khi những cánh chim bay về tổ ấm, những áng mây tìm chỗ trú ngụ bình yên nơi cuối trời, ông lặng lẽ thổi cơm. Lùa trệu trạo vào cái rau, con cá cho qua bữa, ông hay thẫn thờ nhìn ảnh bà tôi, thắp vài nén hương “Bà trên trời có linh phù hộ cho chúng nó làm ăn phát đạt, con cháu hay ăn chóng lớn”. Đắp chiếc chăn mỏng, tấm lưng to bè của ông rùng mình theo từng cơn gió lùa qua cửa sổ. “Đông về rồi đấy”, ông lẩm nhẩm, và trong căn nhà lạnh lẽo này, mùa đông cũng dài hơn.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Gia đình tôi có hiềm khích. Các chú dì đòi bán khu vườn của ông, lấy tiền đi làm kinh tế. Ông giận dữ “Khu vườn này của mẹ chúng mày, không được bán” Nhưng, chuyện người lớn, tôi cũng không thể tham gia, và dần dần quên đi.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Vì lo lắng cho việc này, sức khỏe của ông giảm sút rõ rệt. Tôi đến thăm ông, nhắc ông giữa gìn sức khỏe rồi lại vội vàng đi ngay. Khu vườn vaanx xào xạc như nuối tiếc vẫy chào tôi. Để ý thấy, từ khi ông ngã bệnh, khu vườn thiếu bàn tay ông chăm sóc, xơ xác đi. Lá vàng rụng nhiều hơn, như đời người sắp tàn.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhẹ nhàng và thanh thản, ông tôi ra đi, như chiếc lá lìa cành. Ngày đưa tang ông, trời mưa nhẹ. Tôi tưởng tượng ra rằng, vào những giây phút cuối, ông nghĩ đến hình ảnh một khu vườn xanh mướt ngập tiếng chim, tiếng cưởi trong trẻo của tôi, nụ cười hiền hâu của bà. Tôi bỗng tahays hụt hẫng quá, từ trước đến giớ, dường như tôi đã quên mất cái gì quan trọng lắm. Để bây giwof, khi ông ra đi, tôi mới thấy mất amts vô cùng, không có gì cứu vãn nổi. Nước mắt tôi cứ tự trò ra từ lúc nào không hay. Nhưng, chạy ra vườn, những đám lá vẫn xào xạc như vỗ về, ánh nắng, tiếng chim , lá cây … vẫn hiền hòa như thưở bé, tất cả như bao dung tha thứu. VÀ đâu đó, trên vòm cây cao kia, dường như vẫn còn vương nụ cười hiền hậu của ông dành cho tôi, Tôi bất chợt thấy nhẹ nhõm, và bao phút giấy “Cảm nhận sự sống” xưa vẫn còn nguyên vẹn ùa về.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đời người như chiếc lá. Thà huy hoàng chợt tắt còn hơn le lói trăm năm, như một thi sĩ nào đã nói. Trời thu xanh ngắt, ***g lộng. Biết đâu, ở trên cao kia, ông vẫn đang dõi theo tôi, mỉm cười.

Pham H. Phong
Pham H. Phong
Trả lời 14 năm trước

Tôi đạp xe loanh quanh trong phố lá, điều mà tôi cảm thấy thích thú là sau mỗi buổi tan trường lại được thong dong ở nơi này, nơi cách xa với sự ồn ào, lắm bon chen của cuộc đời.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đang vu vơ thả hồn vào những đợt lá bay xào xạc.Bỗng "huỵch! Ối.....".Tôi ngã nhào đau ê ẩm. Kẻ đụng phải tôi kêu lên: "Đi với chả đứng!"
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đứng phắt dậy, tôi cãi phăng với mọi hậm hực:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Mày nói ai đấy hả, chính mày đâm phải tao còn j?
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tên con trai kia kêu lên( tôi nhận ra nó là con trai qua cái đầu trọc lóc "gấu" kinh khủng của nó!):
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Đi cái kiểu j mà cứ ngửa mặt lên trời. Bộ! mày mộng du, chưa tỉnh ngủ hả nhóc?
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Mày bảo ai đó hả? Có mày mộng du, chưa tỉnh ngủ thì có! À, mà có thế thì mày phải tránh tao chứ? Sao cứ đâm vào,hay là mắt mày có vấn đề hả?Để xem nào... số mấy đây...nói thử xem....Tôi hoa tay trước mặt nó trêu tức.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Mày….mày…
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhìn cái bộ dạng ú ớ ko nói đc câu nào của nó làm tôi phì cười.Rồi, bỗng dưng nó đạp xe vụt đi.Lần này là tôi chẳng nói đc j (thấy bực..con trai j mà nhỏ nhen quá! Chả xin lỗi người ta nửa câu). vậy là tôi đành ôm cái chân đau về nhà.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ................
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Sáng hôm sau đến lớp tôi choáng suýt ngất khi cái tên đáng ghét hôm nọ nghiễm nhiên đi vào lớp tôi và còn làm quen với rất nhiều bạn trong lớp. Tôi kéo Tuyết Trinh- cô bạn lớp trưởng:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Tên nào đây? Lạ quá zay!(thật ra là ghét quá vậy...)
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cô bạn ngân dài giọng:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Đó là Sơn-bạn mới. Hôm qua cậu ko đi học nên ko biết. Chỉ có 1 ngày mà nó thâu tóm cả lớp này và trở thành "sếp" của băng đản bọn con trai lớp mình đấy.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -À...!(chả là hôm qua tôi bị cúm mà vẫn qua "Phố lá"...chơi)
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Rồi tai họa ập xuống khi cô giáo xếp nó ngồi cạnh tôi với lý do "Em là lớp phó học tập, cô muốn em kèm bạn Sơn hoc"(Ối! sao bây giờ tôi ghét cái chức lớp phó quá... )
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Mặc cho tôi đã từ chối nào là" em đang kèm bạn Mai học" hay"Dạo này lịch học thêm của em kín tuần, nên ko có thời gian học nhóm" nhưng cô giáo vẫn giữ nguyên ý kiến của mình(sao hôm nay cô khó quá vây!)
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Khi tôi ngồi xuống sau một hồi xin cô ko đc là lúc bọn bạn tôi đập bàn đập ghế(ông bảo vệ đến kìa...) ,tức nhất là trong lúc nước sôi lửa bỏng đó tên kia chỉ cười nhăn răng.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tan học Tuyết Trinh kéo tay tôi thủ thỉ:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Bạn chẳng thể sửa đc cái tính công tử ko sợ trời, sợ đất của nó đâu! Nó mà chịu nghe bạn sao? Xem chừng bạn mách cô là nó xử no đòn cũng nên. Nó ăn chơi lêu lổng thế cơ mà. Đấy, nhìn kìa!
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Theo tay Trinh, tôi thấy Sơn đang phóng xe bạt mạng với mấy cậu bạn trong lớp. Tôi cảm thấy hơi sợ, biết làm sao đây.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ........Mấy ngày sau Sơn vẫn hiện ra trước mắt tôi với ko hề một chút thiện cảm. Là một cậu bạn phá phách, nghịch ngợm." Con trai phải phá một tý mới là con trai chứ!" Dường như tôi đang tự an ủi mình.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .....
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi trở về" phố lá của tôi". Nhưng ko nó ko còn là của riêng tôi khi ..Sơn xuất hiên.Theo đó là một quán nước với hình một chú ngựa vằn bắng đá đang phi. Chúng tôi cứ ngồi hàng giờ như thế. Nhưng những lúc nay trông Sơn rất khác, trông cậu áy hiền hơn trầm ngâm, đôi mắt xa vời ko còn là một cậu bạn phá phách với thứ ngôn ngữ chợ búa ghê người nữa. Thỉnh thoảng cậu ấy lại .. thì thầm một mình cái j đó... khó hiểu!
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Rồi tôi quyết định sẽ từ chôi cô giáo một lần nữa vì tôi nghĩ tôi ko thể cảm hóa đc Sơn( hơn nữa chúng tôi còn một món nợ chưa tính mà).
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đang tưởng tưởng ra khung cảnh từ chối nhiệm vụ thành công với cô giáo... bỗng một bàn tay nhẹ vương vào tóc tôi.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] " Mình thấy chiếc lá trên tóc bạn đẹp quá, bạn cho Sơn nha?". Ơ, cái cậu Tảng Băng này( tạm gọi cậu ấy như vậy) hôm nay lại.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Vậy là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu, đâu tiên là một câu nói ko mấy thiện cảm:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Thực ra lúc đầu mình thấy bạn hơi chán và tẻ nhạt!...( Hèm.. lúc đầu tui còn ghét bạn đấy chứ). Nhưng khi gặp bạn ở đây mình thấy rất ấn tượng khi bạn có cùng sở thích với mình vả lại ...(nói j mà lủng củng quá trời)….ở lớp mình thấy bạn rất mạnh mẽ (Ui, ..tui là con gái mà cũng mít ướt chứ bộ).
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Lúc đầu tôi cũng thấy bạn thế đấy!.Tôi cũng ko vưà, đáp trả lại.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ........Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài như vậy...Dường như chúng tôi thân nhau hơn sau mỗi lần như thế! Tôi bỗng cảm thấy Sơn ko tẻ nhạt như tôi nghĩ.Và có lẽ Sơn đã xem tôi là bạn vì….
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ..........
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Một ngày Sơn kể cho tôi nghe một câu chuyên - câu chuyện về chính cuộc đời của cậu ấy. Tôi ko ngờ sau bộ dạng công tử của Sơn là cả một tấn bi kich mà Sơn chưa hề nói với ai ngoại trừ tôi. Cậu ấy đã từng nói :" Sao con người ta cứ phải giả dối như vậy nhỉ?".Ôi, hoa ra những lúc cậu ấy quậy phá trên lớp hay những lúc phóng xe bạt mạng trên đường là lúc Sơn giả dối, chỉ khi trở vè với phố lá , tâm sự với tôi cậu ấy mới trở về với con người thật của mình.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi nhớ có một lần Sơn nói với tôi: " Cuộc đời này thật tẻ nhạt!". Và tôi đã nói với cậu ấy rằng:"Cuộc đời ko hề tẻ nhạt vì ở đó con người biết thương yêu, tôn trọng lẫn nhau, và cuộc đời cũng thật kỳ lạ khi biến thù thành bạn như tớ và cậu đúng ko?.Sơn cười một nụ cười rất lạ.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .........
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Kể từ khi biết đc con người thật của Sơn tôi đã giúp Sơn học tốt hơn, mặc dù khi học nhóm tôi cấm mọi lý do nghỉ học đi chơi của Sơn. Nhưng tôi đã cho cậu ta một ân huệ là hộ tống tôi dạo chơi trong phố lá, mỗi lúc như thế là hai đứa có bít bao là chuyện, toàn chuyện trên trời dưới đất, mặc dù biết toàn chuyện bịa nhưng chúng tôi vẫn cười nắc nẻ khi kể. Và hình như cậu học trò của tôi cũng tỏ ra rất hài lòng về mụ gia sư khó tính.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhiều khi Sơn trêu tôi:"Gia sư tốt ghê!". Còn tôi vẫn điệp khúc cũ:"Chuyên, cậu rất may khi gặp phải một gia sư hiệu quả mà ko mất tiền như tớ đấy!"
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tình bạn của chúng tôi thật đẹp, cho đến một ngày Sơn phải cùng me sang Hồng Kông sinh sống. Ngày chia tay bọn bạn tôi đứa nào cũng thút thít. Tuy buồn nhưng tôi ko khóc vì tôi biết Sơn luôn tự hào vì tôi là một cô gái mạnh mẽ- một người bạn thân nhất của Sơn. Trước khi lên máy bay Sơn tặn tôi một món quà và dặn phải về phố lá mới đươc mở ra xem. Món quà mà Sơn tặng tôi là chiếc lá hôm nào đã được ép plastic cẩn thận với dòng chữ phía dưới" Cuộc đời ko hề tẻ nhạt" kèm trong đó là một bức thư Sơn viết:" Tặng người bạn thân nhất của tôi, người luôn làm tôi cười, luôn an ủi, động viên tôi, luôn ở bên tôi mỗi khi tôi buồn. Đây là kỷ vật đã gắn kết tình bạn của chúng ta, bạn hãy trân trọng nó, hãy sống can đảm, đừng bao giờ phải khóc vì người luôn trêu tức bạn đã đi rồi nè. Mình sẽ ko quên bạn đâu- gia sư dễ thương à". Đột nhiên tôi cảm thấy mặt mình buốt lạnh, mặt trời và tàn thông sau lưng tôi bỗng nhòe đi. Hóa ra tôi đang khóc,tôi ko ngờ Sơn vẫn còn giữ chiếc lá đó, chiếc lá mà tôi tưởng chừng như đã cuốn theo gót chân ngựa hoang của cậu ấy giờ đang nằm trên tay tôi " xin lỗi Sơn vì đã ko giữ lời hứa với bạn, nhưng mình hứa sẽ sống như những gì mà bạn đã tự hào".
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Chiều nay tôi lại về phố lá, phố lá giờ tấp nập hơn trước, mặc dù đây ko còn là khoảng trời riêng của tôi nhưng nơi đây đã bắt đầu cho tôi một tình bạn đẹp giữa tôi và Sơn...
Pham H. Phong
Pham H. Phong
Trả lời 14 năm trước

Tôi đạp xe loanh quanh trong phố lá, điều mà tôi cảm thấy thích thú là sau mỗi buổi tan trường lại được thong dong ở nơi này, nơi cách xa với sự ồn ào, lắm bon chen của cuộc đời.
Đang vu vơ thả hồn vào những đợt lá bay xào xạc.Bỗng "huỵch! Ối.....".Tôi ngã nhào đau ê ẩm. Kẻ đụng phải tôi kêu lên: "Đi với chả đứng!"
Đứng phắt dậy, tôi cãi phăng với mọi hậm hực:
-Mày nói ai đấy hả, chính mày đâm phải tao còn j?
Tên con trai kia kêu lên( tôi nhận ra nó là con trai qua cái đầu trọc lóc "gấu" kinh khủng của nó!):
-Đi cái kiểu j mà cứ ngửa mặt lên trời. Bộ! mày mộng du, chưa tỉnh ngủ hả nhóc?
-Mày bảo ai đó hả? Có mày mộng du, chưa tỉnh ngủ thì có! À, mà có thế thì mày phải tránh tao chứ? Sao cứ đâm vào,hay là mắt mày có vấn đề hả?Để xem nào... số mấy đây...nói thử xem....Tôi hoa tay trước mặt nó trêu tức.
- Mày….mày…
Nhìn cái bộ dạng ú ớ ko nói đc câu nào của nó làm tôi phì cười.Rồi, bỗng dưng nó đạp xe vụt đi.Lần này là tôi chẳng nói đc j (thấy bực..con trai j mà nhỏ nhen quá! Chả xin lỗi người ta nửa câu). vậy là tôi đành ôm cái chân đau về nhà................
[ Sáng hôm sau đến lớp tôi choáng suýt ngất khi cái tên đáng ghét hôm nọ nghiễm nhiên đi vào lớp tôi và còn làm quen với rất nhiều bạn trong lớp. Tôi kéo Tuyết Trinh- cô bạn lớp trưởng:
- Tên nào đây? Lạ quá zay!(thật ra là ghét quá vậy...)
Cô bạn ngân dài giọng:
- Đó là Sơn-bạn mới. Hôm qua cậu ko đi học nên ko biết. Chỉ có 1 ngày mà nó thâu tóm cả lớp này và trở thành "sếp" của băng đản bọn con trai lớp mình đấy.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -À...!(chả là hôm qua tôi bị cúm mà vẫn qua "Phố lá"...chơi)
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Rồi tai họa ập xuống khi cô giáo xếp nó ngồi cạnh tôi với lý do "Em là lớp phó học tập, cô muốn em kèm bạn Sơn hoc"(Ối! sao bây giờ tôi ghét cái chức lớp phó quá... )
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Mặc cho tôi đã từ chối nào là" em đang kèm bạn Mai học" hay"Dạo này lịch học thêm của em kín tuần, nên ko có thời gian học nhóm" nhưng cô giáo vẫn giữ nguyên ý kiến của mình(sao hôm nay cô khó quá vây!)
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Khi tôi ngồi xuống sau một hồi xin cô ko đc là lúc bọn bạn tôi đập bàn đập ghế(ông bảo vệ đến kìa...) ,tức nhất là trong lúc nước sôi lửa bỏng đó tên kia chỉ cười nhăn răng.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tan học Tuyết Trinh kéo tay tôi thủ thỉ:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Bạn chẳng thể sửa đc cái tính công tử ko sợ trời, sợ đất của nó đâu! Nó mà chịu nghe bạn sao? Xem chừng bạn mách cô là nó xử no đòn cũng nên. Nó ăn chơi lêu lổng thế cơ mà. Đấy, nhìn kìa!
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Theo tay Trinh, tôi thấy Sơn đang phóng xe bạt mạng với mấy cậu bạn trong lớp. Tôi cảm thấy hơi sợ, biết làm sao đây.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ........Mấy ngày sau Sơn vẫn hiện ra trước mắt tôi với ko hề một chút thiện cảm. Là một cậu bạn phá phách, nghịch ngợm." Con trai phải phá một tý mới là con trai chứ!" Dường như tôi đang tự an ủi mình.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .....
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi trở về" phố lá của tôi". Nhưng ko nó ko còn là của riêng tôi khi ..Sơn xuất hiên.Theo đó là một quán nước với hình một chú ngựa vằn bắng đá đang phi. Chúng tôi cứ ngồi hàng giờ như thế. Nhưng những lúc nay trông Sơn rất khác, trông cậu áy hiền hơn trầm ngâm, đôi mắt xa vời ko còn là một cậu bạn phá phách với thứ ngôn ngữ chợ búa ghê người nữa. Thỉnh thoảng cậu ấy lại .. thì thầm một mình cái j đó... khó hiểu!
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Rồi tôi quyết định sẽ từ chôi cô giáo một lần nữa vì tôi nghĩ tôi ko thể cảm hóa đc Sơn( hơn nữa chúng tôi còn một món nợ chưa tính mà).
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đang tưởng tưởng ra khung cảnh từ chối nhiệm vụ thành công với cô giáo... bỗng một bàn tay nhẹ vương vào tóc tôi.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] " Mình thấy chiếc lá trên tóc bạn đẹp quá, bạn cho Sơn nha?". Ơ, cái cậu Tảng Băng này( tạm gọi cậu ấy như vậy) hôm nay lại.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Vậy là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu, đâu tiên là một câu nói ko mấy thiện cảm:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] -Thực ra lúc đầu mình thấy bạn hơi chán và tẻ nhạt!...( Hèm.. lúc đầu tui còn ghét bạn đấy chứ). Nhưng khi gặp bạn ở đây mình thấy rất ấn tượng khi bạn có cùng sở thích với mình vả lại ...(nói j mà lủng củng quá trời)….ở lớp mình thấy bạn rất mạnh mẽ (Ui, ..tui là con gái mà cũng mít ướt chứ bộ).
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Lúc đầu tôi cũng thấy bạn thế đấy!.Tôi cũng ko vưà, đáp trả lại.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ........Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài như vậy...Dường như chúng tôi thân nhau hơn sau mỗi lần như thế! Tôi bỗng cảm thấy Sơn ko tẻ nhạt như tôi nghĩ.Và có lẽ Sơn đã xem tôi là bạn vì….
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ..........
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Một ngày Sơn kể cho tôi nghe một câu chuyên - câu chuyện về chính cuộc đời của cậu ấy. Tôi ko ngờ sau bộ dạng công tử của Sơn là cả một tấn bi kich mà Sơn chưa hề nói với ai ngoại trừ tôi. Cậu ấy đã từng nói :" Sao con người ta cứ phải giả dối như vậy nhỉ?".Ôi, hoa ra những lúc cậu ấy quậy phá trên lớp hay những lúc phóng xe bạt mạng trên đường là lúc Sơn giả dối, chỉ khi trở vè với phố lá , tâm sự với tôi cậu ấy mới trở về với con người thật của mình.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi nhớ có một lần Sơn nói với tôi: " Cuộc đời này thật tẻ nhạt!". Và tôi đã nói với cậu ấy rằng:"Cuộc đời ko hề tẻ nhạt vì ở đó con người biết thương yêu, tôn trọng lẫn nhau, và cuộc đời cũng thật kỳ lạ khi biến thù thành bạn như tớ và cậu đúng ko?.Sơn cười một nụ cười rất lạ.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .........
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Kể từ khi biết đc con người thật của Sơn tôi đã giúp Sơn học tốt hơn, mặc dù khi học nhóm tôi cấm mọi lý do nghỉ học đi chơi của Sơn. Nhưng tôi đã cho cậu ta một ân huệ là hộ tống tôi dạo chơi trong phố lá, mỗi lúc như thế là hai đứa có bít bao là chuyện, toàn chuyện trên trời dưới đất, mặc dù biết toàn chuyện bịa nhưng chúng tôi vẫn cười nắc nẻ khi kể. Và hình như cậu học trò của tôi cũng tỏ ra rất hài lòng về mụ gia sư khó tính.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhiều khi Sơn trêu tôi:"Gia sư tốt ghê!". Còn tôi vẫn điệp khúc cũ:"Chuyên, cậu rất may khi gặp phải một gia sư hiệu quả mà ko mất tiền như tớ đấy!"
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] ......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tình bạn của chúng tôi thật đẹp, cho đến một ngày Sơn phải cùng me sang Hồng Kông sinh sống. Ngày chia tay bọn bạn tôi đứa nào cũng thút thít. Tuy buồn nhưng tôi ko khóc vì tôi biết Sơn luôn tự hào vì tôi là một cô gái mạnh mẽ- một người bạn thân nhất của Sơn. Trước khi lên máy bay Sơn tặn tôi một món quà và dặn phải về phố lá mới đươc mở ra xem. Món quà mà Sơn tặng tôi là chiếc lá hôm nào đã được ép plastic cẩn thận với dòng chữ phía dưới" Cuộc đời ko hề tẻ nhạt" kèm trong đó là một bức thư Sơn viết:" Tặng người bạn thân nhất của tôi, người luôn làm tôi cười, luôn an ủi, động viên tôi, luôn ở bên tôi mỗi khi tôi buồn. Đây là kỷ vật đã gắn kết tình bạn của chúng ta, bạn hãy trân trọng nó, hãy sống can đảm, đừng bao giờ phải khóc vì người luôn trêu tức bạn đã đi rồi nè. Mình sẽ ko quên bạn đâu- gia sư dễ thương à". Đột nhiên tôi cảm thấy mặt mình buốt lạnh, mặt trời và tàn thông sau lưng tôi bỗng nhòe đi. Hóa ra tôi đang khóc,tôi ko ngờ Sơn vẫn còn giữ chiếc lá đó, chiếc lá mà tôi tưởng chừng như đã cuốn theo gót chân ngựa hoang của cậu ấy giờ đang nằm trên tay tôi " xin lỗi Sơn vì đã ko giữ lời hứa với bạn, nhưng mình hứa sẽ sống như những gì mà bạn đã tự hào".
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] .......
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Chiều nay tôi lại về phố lá, phố lá giờ tấp nập hơn trước, mặc dù đây ko còn là khoảng trời riêng của tôi nhưng nơi đây đã bắt đầu cho tôi một tình bạn đẹp giữa tôi và Sơn...
Trả lời 8 năm trước
sao ko co bai nao hay zay