Đọc xong mà thấy thương bạn và cảm thấy bực mình với các bệnh viện ở Việt Nam.
Đối với bất cứ ai, việc phải nhập viện để khám chữa bệnh luôn là điều "cực chẳng đã". Hầu như người bệnh nào cũng cảm thấy "sợ" khi nhắc đến bệnh viện. Bệnh nhân đã chẳng sung sướng gì mà người nhà cũng khổ lây. Tình cảnh của bệnh nhân ở Bệnh viện Phụ sản trung ương là một ví dụ...
Quá tải !
Đến khoa Sản I, Bệnh viện Phụ sản trung ương vào những ngày Hà Nội bắt đầu nắng nóng, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh 4 "bà bầu" nằm chung một chiếc giường rộng 1,2m, dài 1,6m! Hãy thử tưởng tượng, 2 người bình thường nằm trên 1 chiếc giường cá nhân đã chật đến mức nào, huống hồ là 4 phụ nữ bụng mang dạ chửa (?!). Không phải tất cả các giường được kê tại đây đều nằm 4 người, nhưng hầu như tất cả phải gồng mình "chịu đựng" sức nặng của ít nhất là 3 người phụ nữ sắp có niềm vui làm mẹ.
Anh Nguyễn Văn Tường (quê Thường Tín, Hà Tây) với khuôn mặt rầu rĩ cho chúng tôi biết: "Các anh xem, thế này thì đàn ông khỏe mạnh còn chả chịu nổi, nữa là đàn bà mang chửa. Tôi ở đây chăm vợ được mười một ngày rồi, khổ vô cùng. Nhưng thương vợ, thương con nên cũng phải gắng thôi. Cứ nhìn cảnh vợ mình phải chịu khổ thế này mà đau đến thắt lòng. Lúc mới vào còn đỡ, chứ mấy hôm nay đông, không biết phải nằm 4 người 1 giường đến bao giờ. Kê giường gấp ở đây thì người ta không cho. Mấy hôm tới trời mà nóng nữa thì không hiểu còn khổ đến mức nào!".
Không chỉ có khoa Sản I diễn ra tình trạng quá tải mà hầu như ở các khoa khác đều chịu chung tình cảnh này. Rất ít bệnh nhân được nằm một mình một giường mà thường phải nằm chung 2 - 3 người trở lên. Mặc dù quy định thu 11 ngàn đồng/giường/ngày nhưng theo chúng tôi được biết, với 4 bệnh nhân/giường, bệnh viện vẫn thu đủ 40 ngàn đồng/giường/ngày.
"Muốn thoải mái thì sang khu điều trị tự nguyện" - một bác sĩ (chúng tôi xin phép không nêu tên) đã gắt gỏng như thế khi có một số bệnh nhân ta thán về tình trạng quá tải của bệnh viện. Theo thông tin chúng tôi nắm được thì khu điều trị tự nguyện của bệnh viện này là một loại hình dịch vụ tương tự các phòng khám, chữa bệnh tư nhân và giá cả tất nhiên cũng rất "trời ơi". Chi phí cho việc lưu trú và khám chữa bệnh ở đây trung bình không dưới 400 ngàn đồng/ngày. Với mức giá này, liệu những bệnh nhân như vợ của anh Tường và những bệnh nhân nghèo khác, vốn chỉ có nghề làm ruộng để sống, phải bán bao nhiêu tấn thóc mới có tiền chữa cho khỏi bệnh?
Cũng do quá tải mà rất nhiều khi, các bác sĩ, y tá trực tiếp điều trị đã có những thái độ và lời nói thiếu kiềm chế, gây hoang mang cho bệnh nhân như quát tháo, hách dịch, thiếu trách nhiệm với người bệnh.
Người bệnh khổ, người nhà cũng khổ
Đã vào viện, có người bệnh nào mà không khổ? Không những phải chịu đau đớn, mệt mỏi về thể xác (mổ xẻ, tiêm, xét nghiệm...) mà còn canh cánh một nỗi lo: tốn kém. Người nhà đi chăm nom bệnh nhân cũng khổ không kém khi bước chân vào viện. Họ có thể không đau đớn như bệnh nhân nhưng chắc chắn mệt mỏi hơn rất nhiều. Rồi còn hàng trăm thứ phải lo: lo cho sức khỏe người bệnh, lo cho đứa con sắp chào đời, lo tiền nong để chữa bệnh cho người thân. Bác Vũ Thị Thanh (quê Đặng Xá, Ân Thi, Hưng Yên), người lên trông con gái mổ trước khi sinh đã gần nửa tháng nay chỉ tay vào chiếc cặp lồng cơm lèo tèo vài thứ thức ăn rẻ tiền: "Chú xem, mười lăm ngàn đồng mà có khác gì ăn cơm tù đâu. Chen lấn xô đẩy, chìa cặp lồng ra như đi xin ấy. Chúng tôi ở quê lên, suốt ngày chỉ quanh quẩn từ cổng bệnh viên lên đến đây, biết đường nào vào đường nào đâu mà tìm mua cơm. Nói thật, sang đường cũng chẳng dám sang". Anh Hà Thanh Hải (công nhân nghỉ mất sức, vào viện chăm vợ gần hai tháng) tâm sự rất thật: "Đã vào đây thì sờ đến cái gì cũng mất tiền. Nhiều hôm người ta đuổi xuống (vì hết giờ thăm bệnh nhân theo quy định - PV), biết đi đâu ngoài việc xuống uống nước chè dưới cổng. Mà uống nhiều thì... phải đi toa - lét (!). Đi toa - lét lại phải mất 500 đồng. Đấy, cái nhỏ nhất như thế còn phải nói đến tiền, kể gì đến những việc lớn khác". Chúng tôi thầm hiểu những "việc lớn" mà anh Hải muốn nói đến và không khỏi xót xa cho những người nghèo vào viện. Cứ nhìn cái cảnh hàng chục người chen nhau trải chiếu ra sảnh để nằm, ngồi, xung quanh lỉnh kỉnh nào đồ dùng, nào thức ăn... mà không khỏi chạnh lòng.
Mình cũng đã trải qua 3 năm trời đi chữa chạy khắp nơi để có em bé nên chắc cũng tạm gọi là có chút kinh nghiệm chia sẻ với bạn.
Theo mình thấy, đến BS nổi tiếng cũng chưa chắc đã thành công, cần nhất là bạn đừng lo lắng quá mức, giữ tâm lý thoải mái sẽ tốt hơn cho việc có em bé đấy bạn.
Còn về BS thì mình đã từng đi chữa khắp nơi, cứ nghe bác sĩ nào có tiếng là chạy qua nhưng mỗi BS nói một kiểu. Cuối cùng đến BS Tuấn - phó GĐ viện C thì mới xác định đc nguyên nhân vô sinh. Thực ra cũng khó nói BS nào tốt hơn BS nào, vì còn do chữa hợp hay không nữa, nhưng được cái BS Tuấn rất nhiệt tình với bệnh nhân, mình hỏi gì bác sĩ cũng trả lời cẩn thận. Hồi mình mổ nội soi LNMTC, bs còn xuống tận giường thăm bệnh (mấy chị cùng phòng cũng mổ nhưng ko thấy ai có BS xuống thăm). BS có phòng khám ở 91 Hàng Buồm, mở cửa từ 16.30 hàng ngày. Bạn đến thử xem nhé!!
G.luck !!!
Mình đi khám tại HTSS viện sản hà nội bây giờ toàn chụp trong viện, có phải đi ra pk ngoài nào đâu. Chắc tại ngày đó viện không có máy chụp tốt thôi
M cũng khám ở khoa HTSS nhưng sao cho đi chụp TCVT mất 800k cơ mà. Sao bạn này làm có 200 nhỉ
ai biết phòng khám phụ khoa ở quận 7 tốt không mọi người?
phòng khám phụ khoa tây ninh nào uy tín tốt nhất hiện nay